Vẻ mặt cô tối sầm lại, ôm lấy thân thể mẹ, thật sự muốn gào lên thật to, nhưng rồi chẳng thể phát ra được một tiếng nào.
Chỉ là trong lòng không ngừng tự cắn rứt, tự trách bản thân, tại sao?
Trì Vi, tại sao cô lại yếu ớt như vậy cơ chứ? Tại sao ngay lúc mẹ cô đau đớn nhất, khó khăn nhất, cô lại trơ mắt đứng nhìn như vậy!
Cô phải đứng lên, đáng lẽ phải vùng lên, ở trước mặt bọn họ vạch trần tất cả, lột bỏ chiếc mặt nạ đáng ghê tởm đó!
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô cứng đờ, bỗng dưng đặt thi thể mẹ xuống, từng bước, từng bước tiến về phía trước.
Muốn đi ra cửa, xuống lầu, dùng hết tất cả sức lực để vạch trần hai kẻ đang lén lút vụng trộm kia!
Một người là cha cô, là chồng của mẹ, một người cô xem như dì, là bạn thân của mẹ. Tuy ở trên đời này, chuyện phản bội, ngoại tình chẳng có gì là lạ, nhưng nhất định không nghĩ là bọn họ có thể làm ra loại chuyện này!