"Khụ khụ..."
Lúc đó, trên đường trở về phòng bệnh, cô dẫn đầu đi trước.
Dần dần kéo ra một khoảng cách với anh, lại nghe thấy người đàn ông ho khan, ánh mắt xoay một vòng, cuối cùng bước chân chậm lại.
Lúc này, cô cúi đầu nhìn cái áo khoác của người ông trên người mình, trong lòng một mảnh phức tạp.
Bỗng dưng, cơ thể không khỏi xoay lại, chăm chú nhìn người cách đó không xa.
Chẳng biết lúc nào bên cạnh Bạc Dạ Bạch đã xuất hiện một người mặc áo đen, giống như anh đang dặn dò người nọ gì đó.
Có điều khoảng cách có hơi xa, anh ho khan xong, giọng nói có chút trầm thấp, khó tránh khỏi nghe không rõ.
Rất nhanh lại thấy người áo đen lui ra, giống như một cái bóng, lặng yên biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Mà một giây sau, Trì Vi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Bạc Dạ Bạch như có cảm ứng, men theo nhìn qua đây, thoáng cái đã chạm mắt với cô.