Đương nhiên, lùi một bước mà nói, cho dù hai người kết hôn, thân thể của Bạc Dạ Bạch cũng không chịu được lâu.
Đến lúc đó, mỗi ngày bà ta sẽ nguyền rủa Bạc Dạ Bạch chết sớm đi một chút!
Sau đó, bà ta phải tìm người móc nối quan hệ, cố gắng giảm bớt hình phạt cho con trai, có thể sớm ra tù được ngày nào thì hay ngày đấy. Đến lúc đó, Bạch Tư Ẩn cà lơ cờ phất, không làm người thừa kế được, nhà họ Bạch còn không phải là của con trai bà ta sao!
Nghĩ đến đây, Hà Huệ Nghiên hai mắt sưng đỏ, cố gắng chống đỡ để không ngã xuống, sửa sang lại mình một chút, đang định chạy tới cục cảnh sát.
Không nghĩ đến, một giây sau lại nhận được một cuộc gọi.
Nghe điện thoại, Hà Huệ Nghiên lập tức há hốc mồm, sau đó khóc lóc kêu gào, thiếu chút nữa ngất xỉu, ngã xuống giường chồng mình: "Tư Khiêm của tôi..."
Thấy thế, mọi người không thể không nhìn sang, Bạch Minh Diễn phát hiện ra điều không thích hợp, cầm điện thoại lên hỏi, sau đó sắc mặt cũng trở nên nặng nề.