Không ngờ Bạc Dạ Bạch trầm mặc một giây, rồi nhẹ giọng một nói: "Ừ, tôi có bệnh."
Ngay lập tức Trì Vi sửng sốt, nhớ tới tình huống của người đàn ông, trái tim co rúm lại, chợt ném đũa đi, đứng định rời đi: "Em không ăn!"
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch giơ tay lên kéo một cái, tạm thời ngăn Trì Vi lại, bưng cốc sữa tươi cho cô: "Không nóng, độ ấm vừa phải, uống một ít rồi ngủ tiếp."
Không hiểu sao Trì Vi không muốn nghe người đàn ông nói, đang muốn mở miệng ngăn cản.
Nhưng Bạc Dạ Bạch giống như đoán được, bất đắc dĩ thở dài: "Em, cái đứa bé này, nghe lời."
Luôn luôn như vậy, cô ở trong mắt anh, vẫn hay đứa trẻ.
Cho nên khi đó anh ôn nhu, dung túng cưng chiều cô, lúc nhẫn tâm chính cô nhiều lần hèn mọn, cũng không chịu quay đầu lại.
Bỗng nhiên, Trì Vi rơi vào trầm mặc, lại thấy người đàn ông kéo tay của mình, nhét sữa tươi vào lòng bàn tay.
"Thầy."
Chỉ sau vài giây, giọng Trì Vi rất nhỏ, lông mi hơn run, khẽ gọi một tiếng.