Uông Lạc Lạc thấy Mạc Thanh Yên thế nhưng lại có cảm giác an toàn, giống như là đỡ sợ hơn lúc nảy nhiều, vì thế liều mạng gật đầu.
Cô mới đem băng keo trên miệng cô ta gỡ ra, cởi trói dây thừng, vừa cởi xong cô ta liền hướng đến cửa sổ mà chạy.
"Hay là chúng ta nhảy từ cửa sổ xuống đi?"
Mạc Thanh Yên đem cô ta túm lại, "Không muốn chết thì đừng có mà chạy loạn."
Những người này chắc chắn đang dùng súng ngắm vào trong cửa sổ này, chỉ cần có người đến cứu, khẳng định sẽ bị nổ đầu trước.
Hai mắt Uông Lạc Lạc lóe lên tia sợ hãi, "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Không lẽ chúng ta phải chờ bọn họ đến giết?"
Lệ lão thái thái trước kia thấy được Uông Lạc Lạc là một cô gái xinh đẹp nhu thuận, hiện tại thành cái dạng này, hoàn toàn không có chút đẹp đẽ nào, lại càng giống như người điên, lá gan cũng có chút nhỏ.
Mạc Thanh Yên đi tới cửa nghe âm thanh bên ngoài, sau đó quét mắt khắp phòng nhặt lên một khối gạch.