"Không, đây là thứ mà chú của cậu đã đưa cho tớ."
Thỏ trắng nhanh chóng bảo vệ phong bì đỏ trên tay và nhăn mặt với Trình Thơ.
"Chú ơi, cháu biết làm điều này sẽ không đúng. Dù sao, cháu là cháu gái của chú. Khi nói về mối quan hệ họ hàng thì cháu rõ ràng có máu mủ ruột thịt với chú, còn thỏ trắng thì hoàn toàn không mà. Khi nói đến thời gian cháu ở bên chú thì làm sao thỏ trắng có thể nhiều thời gian hơn cháu được chứ? Nếu chú chuẩn bị một phong bì màu đỏ cho thỏ trắng thì sao không chuẩn bị một cái cho cháu chứ."
Trình Thơ nói có vẻ hù doạ thỏ trắng, nhưng mục tiêu chính của Trình Thơ thực sự là Trịnh Thành Tử.
"Chú có phong bì màu đỏ của cháu."
Trịnh Thành Tử khẽ mỉm cười, lấy một phong bì màu đỏ khác từ trong túi của anh ấy và đưa nó cho Trình Thơ: "Cháu cầm lấy nó đi."
"Cảm ơn chú!"