"Không..."
Sách Thất Tịch tuyệt vọng kìm nén sức nóng trong cơ thể, với một chút khó chịu trong giọng nói: "Anh là Sách Thất Tịch, không phải Sách Đồng Học."
"Ồ..."
Trình Thơ vặn vẹo đầu như thể suy nghĩ rất lâu và đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ với Sách Thất Tịch: "Dù sao thì đều cùng là họ Sách mà phải không?"
Trình Thơ vừa nói vừa lăn trên giường và ôm chầm lấy Sách Thất Tịch: "Sách Đồng Học, ôm em một lúc, cơ thể anh thật lạnh và thoải mái..."
"..."
Chân của Sách Thất Tịch không đứng yên, cả người bị Trình Thơ léo xuống chiếc giường lớn phía sau anh ta.
Trình Thơ chỉ cảm thấy đầu mình rơi xuống chiếc gối, cô cảm thấy choáng váng và đôi mắt hơi mơ hồ, Trình Thơ phải mất một thời gian dài để trở lại bình thường.
Khuôn mặt của Sách Thất Tịch trông khá giống với Sách Đồng Học, Trình Thơ chớp mắt và nhìn thẳng vào anh.