"Ôi, ai bảo thỏ trắng thật dễ thương như vậy chứ."
Chu Linh Linh nheo mắt lại với một nụ cười. Chu Linh Linh đưa tay ra véo trên gương mặt thỏ trắng và nói nhẹ nhàng: "Cô ấy thật dễ thương, em cũng không thể từ chối được yêu cầu của thỏ trắng đâu. Đích Hạ Phong nếu anh đáng yêu được một nửa của thỏ trắng thì có em cũng sẽ không từ chối anh đâu. Phải không, thỏ trắng?"
"Uh... đúng vậy ạ..."
Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng mình bị cứng lại bởi vẻ ngoài của Chu Linh Linh. Khi Chu Linh Linh dùng tay bóp mặt thỏ trắng thì cô ngửi thấy có mùi nước hoa thoảng nhẹ nhàng.
"Nhìn em xem, có vẻ như em thích thỏ trắng hơn anh đấy."
Đích Hạ Phong bất lực lắc đầu, nhìn Chu Linh Linh với nét mặt châm biếm.
"Ừ đúng vậy, em chỉ thích thỏ trắng mà thôi."
Chu Linh Linh cũng thuận theo ý của Đích Hạ Phong, dường như là đúng hay sai cũng không còn quan trọng.