"Alo, thỏ trắng..."
Giọng nói trầm, hay của Trịnh Thành Tử phát ra từ micro.
"Alo, Trịnh Thành Tử."
Thỏ trắng hào hứng hét lên với Trịnh Thành Tử, sau đó vội vàng hỏi: "Anh đang ở nhà hay sao, đoạn nãy điện thoại anh hết pin hả? Sao nãy em gọi anh không có được."
Cận Mực cúi xuống nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của thỏ trắng, để lộ một ánh mắt nghi ngờ trong đôi mắt sáng.
"Không."
Trịnh Thành Tử ngồi trong xe hơi của mình, quay qua khung ảnh phía trước vô-lăng, đôi môi hơi gợn lên rồi cười một nụ cười nhạt: "Thỏ trắng, lúc đó anh chỉ quay lại để xe ở công ty, sau đó lúc về lại thì thấy có cuộc gọi nhỡ của em."
"Anh quay lại để lấy xe ở công ty? Không lẽ anh đang ở Nam Kinh ư?"
Thỏ trắng ngập ngừng, nhìn lại về phía cổng trường thì thấy xe ô tô của ai trông giống xe của Trịnh Thành Tử.