Chắc chắn, ngay khi Cận Mực nói điều này, thỏ trắng liền xạm mặt đi.
"Tớ vừa rồi chọn cách không lời nào, nhưng thật ra là chính xác đấy."
Thỏ trắng im lặng nhìn Cận Mực và thản nhiên nói khi cô bước về phía trước.
"Ừm."
Cận Mực đút tay vào túi áo khoác và từ từ đi theo thỏ trắng.
Vì vậy suốt cả một quảng đường đi thì đều là sự im lặng, không có gì hơn.
Thỏ trắng luôn cảm thấy rằng mình đã hiểu lầm Cận Mực vừa nãy và có một chút xấu hổ. Vì vậy thỏ trắng đã suy nghĩ một lúc và nói với Cận Mực với một nụ cười: "Lớp trưởng này, lúc nãy cậu hát trông cũng dễ nghe đấy. Khi cậu hát thì trông cậu thật điềm đạm."
Cận Mực, người đang tiến về phía trước, dừng lại rồi với một đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào thỏ trắng một lúc lâu, rồi nghiêng đầu và hỏi rất nghiêm túc: "Tớ bình thường không điềm đạm hay sao?"
"À... cái này..."
Thỏ trắng đột nhiên nghẹn lại...