"À." Bố Trịnh Thành Tử vuốt nhẹ mái tóc thỏ trắng rồi nhẹ nhàng bảo:"Nếu cháu cảm thấy khó xử thì cháu cứ gọi dì Chu là mẹ luôn"
"Dạ!" Thỏ trắng nghe Chu Nguyệt nói vậy ngay lập tức ngừng khóc nhưng vẫn còn một vài giọt nước mắt trên đôi má ửng hồng. Thỏ trắng gật đầu và nghĩ rồi hét lên với Chu Nguyệt: "Bố Chu! "
"Đúng rồi!" Bố Trịnh Thành Tử rất hạnh phúc bởi vì ông đã ước ao lâu nay rằng ông sẽ có một đứa con gái.
"Tuyệt vời ạ, cháu lại có bố rồi!" Thỏ trắng đột nhiên nhảy múa vui vẻ.
-----------
Khi mọi người đang dùng bữa tối với nhau, Trịnh Thành Tử nhìn thấy có hạt tiêu trong bát cơm của cậu thì cậu liền cầm hạt tiêu ấy lên một cách khó chịu. Trịnh Thành Tử cau mày và nói: "Bố ơi, tại sao bố lại để tiêu xanh trong bát của con nhiều như vậy, chẳng phải bố cũng biết rằng con không thể ăn được tiêu xanh mà ? "