Trịnh Thành Tử và Sách Đồng Học nhìn nhau rồi cúi đầu và ôm trán, giả vờ không biết Trình Thơ và thỏ trắng là người quen.
Liệu ai có thể tưởng tượng rằng một người uống, còn một người thì hát một tia sáng lấp lánh, một bầu trời là một ngôi sao nhỏ... trong khi uống không?
Chủ nhà hang nướng ngồi sau quầy bar nhìn thấy cảnh này và cảm thấy rằng... một chút... thật khó để nói...
Sau khi chờ Trình Thơ và thỏ trắng đã mệt nhừ và chỉ biết ngồi yên, Trịnh Thành Tử và Sách Đồng Học tớ ôm từng người một và đi thẳng về hướng phòng.
Thỏ trắng khi giữ trên vai Trịnh Thành Tử, và tiếp tục vùng vẫy và hét lên: "Ca ca nước cam, thả em xuống, em đã uống mấy đâu, em với Trình Thơ còn chưa phân thắng bại kìa!"
Trình Thơ cũng nhẹ nhàng bám trên lưng Sách Đồng Học và hét lên với thỏ trắng: "Thôi nào, ai sợ ai chứ, trong nhiều năm qua, cậu chẳng bao giờ thắng tớ được!"
"Cậu muốn tớ đánh cậu ư?"
"Cậu nghĩ tớ sợ cậu à?"