"Ồ..."
Thỏ trắng dường như hiểu và gật đầu. Thỏ trắng nghĩ về nó trong đầu và vẫn nói điều gì đó không thể hiểu được: "Nhưng anh từng nói rằng chúng ta là anh em, vốn cũng chỉ để che giấu sự thật. Bên cạnh đó, nếu chúng ta không nói rõ vấn đề đó thì hãy để họ luôn nghĩ rằng chúng ta là anh em luôn, thì có phải tốt hơn không?"
Trịnh Thành Tử cúi đầu và liếc nhìn thỏ trắng một cái. Giọng nói lạnh lùng: "Tất nhiên là không tốt, anh cũng phải mình một cái danh phận chứ."
"..."
Thỏ trắng xạm mặt đi khi nhìn Trịnh Thành Tử.
"Và..."
Giọng nói của Trịnh Thành Tử dừng lại, khóe môi anh bỗng cong lên một đường cong nông: "Một ngày nọ, khi chúng ta kết hôn, em phải mời một vài bạn học cấp ba. Khi đến nơi, nếu họ cứ tưởng em với anh là anh em thật, mà họ thấy vậy kiểu gì cũng đồn lung tung cho mà xem."
"..."
Thỏ trắng chảy những giọt mồ hôi lớn trên trán.
Ca ca nước cam có phải anh đang suy nghĩ quá xa?