Những ngọn lửa nhỏ bé đó đã im lặng, nhưng thỏ trắng lặng lẽ đốt cháy thành một ngọn lửa lớn.
Thỏ trắng khẽ thở dài: "Trịnh Thành Tử..."
Giọng nói nhỏ khẽ thở dài bên tai Trịnh Thành Tử, khiến anh không thể không run rẩy.
Khát khao đã bị kìm nén quá lâu, nên giờ tiếng thở dài của thỏ trắng lúc này khiến anh rạo rực cả người lên.
Trịnh Thành Tử hôn thỏ trắng trìu mến hơn.
Cả hai đều có một hình ảnh trong tâm trí.
Khi mới gặp, thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử như một đứa trẻ. Cô muốn ngủ trong phòng anh, vào ngày thỏ trắng biết tin cái chết của bố mình, cô ngồi xổm trên cầu thang và cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Khi thỏ trắng tham gia hội thao thì thỏ trắng chỉ đứng một mình. Trong vô số bạn bè thì mọi người đều nhìn thỏ trắng với ánh mắt thương hại trong suốt bốn năm ở trường trung học, nhưng may nhờ có Trịnh Thành Tử, đã khiến cuộc sống thỏ trắng lấp lánh đầy niềm vui.