Khi Trình Thơ đang cười với thỏ trắng thì Trình Thơ nghe thấy một tiếng gõ trên đỉnh đầu cô.
"Ôi... đau quá! Ai mà lại không có mắt, lại dám chiến đấu..."
Trình Thơ quay đầu lại với một đôi mắt tròn và hai tay đang chuẩn bị đánh người phía sau cô. Nhưng khi Trình Thơ thấy Trịnh Thành Tử là người đứng đằng sau thì biểu cảm trên khuôn mặt Trình Thơ thay đổi ngay lập tức, liền mỉm cười và nói: "Hehehehe... chú à, chú đứng đây ở lâu chưa? Chú đến sao không lên tiếng gì vậy?"
"Từ lúc cháu nhắc đến chú thì chú đã đứng đây rồi."
Đôi mắt trong veo của Trịnh Thành Tử nheo lại và nhìn khuôn mặt tươi cười của Trình Thơ trước mặt anh, không thể không nhăn nheo và cau mày: "Dường như chú nên tách rời hai đứa phải không nhỉ..."
"Đừng! Chú! Cháu chỉ nói chơi cho vui vậy chứ cháu hoàn toàn không có ý định làm mất uy tín của chú đâu..."