Vào ngày đầu tiên của năm mới, gia đình ông bà của Trịnh Thành Tử bắt đầu tràn đầy không khí ngày tết. Những người thân đến thăm năm mới là vô tận và ngay cả Trình Thơ, người luôn lười biếng dậy thì cũng bị đánh thức bởi tiếng cười lớn bên ngoài.
Sau khi ăn sáng, không có tụi nhỏ họ hàng và trong xóm thì Trịnh Thành Tử đưa Trình Thơ và thỏ trắng đi đến chùa Văn.
Trên đường đi, Trình Thơ cảm thấy rằng một người vô thần như cô giờ thậm chí đã muốn đi thắp hương và thờ Phật.
Khi cả ba đến đến chùa Văn, bởi vì đó là ngày đầu năm mới, những người đến thắp hương rất đông và cứ đi theo từng hàng dọc dài nối đuôi nhau.
Trịnh Thành Tử đi dạo cùng với thỏ trắng và Trình Thơ, và cả hai đều chế nhạo Trình Thơ: "Hôm nay có rất nhiều người đến chùa. Chú và thỏ trắng đang giữ cháu thật chặt, nên đừng chạy lung tung, để giống lần trước là mệt chuyện à..."
Ngay khi Trịnh Thành Tử quay lại thì Trình Thơ đứng sau họ, đã biến mất.
"Trình Thơ?"