Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Sau khi nói sau câu nói đó, thỏ trắng có chút thấp thỏm lo sợ nhìn Trịnh Thành Tử, không biết anh ấy sẽ trả lời như thế nào.
Đôi mắt của Trịnh Thành Tử cụp xuống, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn chăm chú thỏ trắng.
Bầu không khí yên tĩnh này làm cho thỏ trắng cảm thấy xấu hổ.
"Cái này… …em… …em nói gì nhỉ… …" thỏ trắng lúng túng, bắt đầu nói năng lộn xộn, cô đang cố gắng tìm mọi cách phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
"Anh biết." Trong lúc thỏ trắng đang bối rối, nói năng lắp bắp, thì Thành Tử nhẹ nhàng đưa tay sờ vào đầu thỏ trắng, rồi cười nói: "Ngủ đi, không còn sớm nữa đâu."
"… …"
Thỏ trắng khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Thành Tử, "Anh biết cái gì??"
"Anh biết em bây giờ có thể xem là đã lớn rồi." Trịnh Thành Tử mỉm cười, ôm thỏ trắng và đắp mền lại cho cô, rồi vươn tay tắt đèn.