"Em nhìn kỹ lại đi, đây là phòng của anh mà." Trịnh Thành Tử tưng hửng trả lời.
"Hả??" Thỏ trắng mơ mơ màng màng nhìn ngó xung quanh, sau đó vẫn cảm thấy khó hiểu đưa tay gãi đầu mình nói: "Không đúng, em nhớ là đã ngủ ở trong phòng của mình mà, sao bây giờ lại ở trong phòng của anh vậy??"
Trịnh Thành Tử cười thầm, thanh âm ôn nhu nói: "Thì chính em đã tự đi qua đây."
"Cái gì ??"
"Anh vừa nãy đang ngồi ở bàn đọc sách, bất ngờ em từ ban công nhắm mắt trèo qua, sau đó tự nhiên đi vào phòng anh." Trịnh Thành Tử nghiêm túc nhìn thỏ trắng và nói tiếp: "Sau khi vào được bên trong thì em chẳng nói câu gì mà trực tiếp leo lên giường anh nằm ngủ."
Hả?
Thỏ trắng vẫn đang còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, những lời nói của Trịnh Thành Tử đã làm cô hơi sững người, không tin vào điều mình đang nghe.
Không thể nào, chẳng lẽ cô bị mộng du ??
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, thỏ trắng không hề phát hiện mình mắc bệnh này.