"Cũng không nhiều… …" Thỏ trắng ánh mắt né tránh, tỏ vẻ vô tội trả lời, "Có hai hay ba cái thôi."
"Thật không." Trịnh Thành Tử vừa cười vừa cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi thỏ trắng một nụ hôn, rồi thì thầm nói: "Để anh kiểm tra một chút… …"
"Hả… …" Thỏ trắng chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thành Tử đang ở rất gần ngay trước mắt, cô nhịn không được liền đưa tay đấm vào lồng ngực của anh.
Thật là, người này nói hôn là liền hôn, chẳng hề do dự … …
Bởi vì thỏ trắng ngồi trên chân của Thành Tử, mặt đối mặt với anh, cho nên tầm mắt của cô vừa vặn nhìn thẳng ra ban công phòng của anh.
Mới đầu thì thỏ trắng cũng không để ý, nhưng năm giây sau, cô đột nhiên phát hiện, hình như có một cái đầu người đang lấp ló cạnh cửa ngoài ban công, một đôi mắt sáng lên trong bóng tối, nhấp nháy nhìn chằm chằm vào hai người.
Thỏ trắng giật mình, đẩy mạnh Trịnh Thành Tử ra.