" Hừm… …kỳ thật nhắc đến chuyện này, theo trí nhớ của em trước kia nước cam ca… …à không phải, thầy Trịnh Thành Tử không thích uống nước cam đâu!" Thỏ trắng nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc, sau đó tiếp tục nói: "Bắt đầu từ khi lên đại học, liền thích uống nước cam hơn, và hầu như ngày nào cũng uống."
"Thật vậy không." Thân Tử mỉm cười nói: "Điều này cũng bình thường thôi, thầy trước khi lên đại học một miếng ớt cũng không động đến, từ khi học đại học rồi, thì đến mỗi bữa cơm nếu không có ớt lại cảm thấy khó chịu."
"Hả? Thầy có thể ăn nguyên một quả ớt tươi như vậy ư." Thỏ trắng giật mình, mặt thán phục nhìn Thân Tử.
"Ha ha ha ha, cũng có thể xem là như vậy." Thân Tử có chút ngượng ngùng gãi đầu, bật cười gượng gạo.
Lúc này Trịnh Thành Tử đã từ phòng làm việc của thầy hiệu trưởng trở về, vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy thỏ trắng đang cười nói cùng với Thân Tử, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau và tán chuyện vui vẻ.