Thân Tử chấp nhận số phận, trong lòng đầy hậm hực lườm Thành Tử sau đó quay đầu nhìn về phía băng ghế đặt ở cuối lớp, quyết định chắc chắn, dứt khoát đi tới cạnh chiếc ghế kia, và ngồi xuống vắt chéo hai chân lên.
Không phải chỉ là nghe giảng một tiết vật lý thôi sao, bản thân anh cũng không hề có kiểu tình cảm với Thành Tử như đám học sinh trêu chọc, thì ai sợ ai chứ !
Nghĩ như vậy, cả người Thân Tử lúc này mới giãn ra, thả lỏng hít thở sâu.
Trịnh Thành Tử liếc nhẹ bóng dáng ung dung của Thân Tử ngồi cuối lớp, hai hàng mi khẽ rung lên, anh nhếch mép cười, sau đó liền thu hồi ánh nhìn, hướng về phía lớp học nói lớn : "Lên lớp."
"Cả lớp đứng ." Lớp trưởng lập tức hô to dõng dạc.
Toàn bộ học sinh trong lớp, đứng phắt dậy, nghiêm túc và rất ngay ngắn.
Thân Tử lúc này đang bắt chéo hai chân, tư thế thản nhiên ngồi trên ghế.