"Cậu có nghe không hả Trịnh Thành Tử?" Thân Tử chưa kịp để cho Thành Tử trả lời đã tiếp tục nói: "Mà, tên của cậu cũng thật là nho nhã, văn chương đấy."
"Anh chắc chắn muốn em gọi là anh Tử đúng không?" Trịnh Thành Tử mỉm cười, thuận miệng nói: "Anh không cảm thấy gọi như vậy có chút không phải hay sao, cảm giác giống như một con chuột vậy?"
"… …" Nụ cười lập tức bị dập tắt, thay vào đó là biểu cảm cứng đơ trên khuôn mặt của Thân Tử.
"Mà bây giờ anh không cần lên lớp à?" Trịnh Thành Tử cũng tiến lại phía bàn học của mình và ngồi xuống, mở to đôi mắt sâu đen láy của mình nhì Thân Tử.
"Haizz, biết nói sao được nhỉ." Thân Tử thở dài, gương mặt biểu lộ sự nhàm chán, anh ngồi trên bàn làm việc và tay không ngừng mân mê những món đồ chơi mô hình và nói: "Thì là vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm dạy thay khi những thầy giáo khác bận, nói cách khác thì anh là một con người đa năng."
"Chẳng lẽ anh không có ý muốn dạy cố định một khoa ư??"
"Ví dụ như??"