"Ực… …" Thỏ trắng dùng sức nuốt nước bọt vào trong, quan sát đôi mắt đầy ma mãnh của Trịnh Thành Tử, cô không làm chủ được hành động của mình, vừa lắc đầu xong liền gật gật đầu lia lịa nói: "Em hiểu, em hiểu rồi !"
"Em còn muốn tiếp tục không hả??" Trịnh Thành Tử dùng cánh tay ép thỏ trắng xuống, nheo mắt lại hỏi cảnh cáo cô.
"Em không muốn !!" Thỏ trắng lại tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn thẳng vào Thành Tử.
"Hừ." Trịnh Thành Tử liếc nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể thỏ trắng bằng ánh mắt sắc lẹ, một lúc sau cũng chịu buông tay ra để cô thoải mái.
Thỏ trắng thở dài một hơi, nhanh chóng ngồi dậy trên giường, không ngừng vuốt vuốt cánh tay nãy giờ bị Trịnh Thành Tử đè đau đớn, cô len lén hướng về phía anh lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó quay đầu chạy một mạch về phòng mình.
Ngày thứ hai.
Hôm nay là một ngày đẹp trời cũng như bao ngày bình thường khác, Trịnh Thành Tử chở thỏ trắng đến trường học.