"Chà, đừng giận nữa, đi ăn với cháu gái của cậu nào." Trình Thơ nhìn thỏ trắng với một nụ cười và kéo tay thỏ trắng từ phía sau ghế.
"..."
Thỏ trắng quay đầu lại và liếc nhìn Sách Đồng Học, người đang đứng im lặng bên cạnh họ. Anh ta lắc đầu và nói: "Hãy quên tớ đi, các cậu cứ coi tớ như một bóng hình tàng hình vậy."
"Đi thôi!" Trình Thơ không quan tâm đến Sách Đồng Học nói mấy mà liền nắm lấy cánh tay thỏ trắng rồi kéo cô đi về phía cửa.
"Khi cậu ăn cùng với tớ thì cậu mới có đủ sức để chạy 1.500 mét vào buổi chiều! Nhân tiện, cậu phải kể cho tớ kỹ càng về những gì đã xảy ra với cậu và chú tớ thì tớ có thể giúp cậu phân tích. Tớ nói với cậu, giáo viên tiếng Anh gần đây đối xử rất tốt với tớ và đang cố gắng hỏi tớ rằng chú tớ thích thứ gì, nhưng tớ đã không nói bất cứ điều gì cho cô ấy! "
Khi thỏ trắng nghe thấy điều này, cô cảm thấy chán nản hơn.