Tuy nhiên, sau khi Trịnh Thành Tử kết thúc câu nói của mình thì cậu vẫn đứng yên.
Cố Như Ý nhìn Trịnh Thành Tử với một số nghi ngờ, và quay lại và nói với Trịnh Thành Tử: "Nếu được thì tôi đi đến văn phòng cùng với thầy được chứ?"
"..." Trịnh Thành Tử do dự một lúc, đôi mắt nheo lại nhìn vào bức tường hành lang phía sau, rồi gật đầu với một nụ cười và nói: "Được thôi."
Cố Như Ý đột nhiên cảm thấy vui vẻ trở lại.
Với âm thanh của đôi giày cao gót dần trôi đi, thỏ trắng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thỏ trắng đứng từ phía sau hành lang, dần dần bước ra và liếc nhìn họ.
Trên hành lang của bức tường trắng gạch đỏ, Trịnh Thành Tử đang đứng cạnh với dáng người cao và thẳng, cô giáo tiếng Anh đang mặc một chiếc váy trắng và bước trên đôi giày cao gót.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ kính, và dường như thỏ trắng cảm thấy Trịnh Thành Tử và cô Cố Như Ý phù hợp với nhau đến lạ.