"Xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ ... đi nhầm phòng ..." Lâm Khải lùi lại trong khi cậu vừa mở cửa phòng nên cậu liền đóng cửa lại cho họ.
"..."
Bầu không khí mơ hồ trong phòng biến mất không một dấu vết.
Ngay khi Lâm Khải đẩy cửa, thỏ trắng đã nới lỏng nụ hôn trên cổ của Trịnh Thành Tử, nhưng tư thế của cả hai vẫn được giữ nguyên như ban đầu, vì vậy ngay cả khi thỏ trắng không còn hôn vào cổ Trịnh Thành Tử thì ai nhìn vào cũng dễ thấy được.
Không khí xung quanh thật yên tĩnh.
Thỏ trắng vùi mặt vào ngực Trịnh Thành Tử với đôi mắt đẫm lệ.
Lâm Khải đã đi vào và thấy cảnh tượng đó, thật đáng xấu hổ khi để bạn của ca ca nước cam thấy...
Ồ ...
Làm thế nào thỏ trắng sẽ đối mặt với bạn cùng lớp của Trịnh Thành Tử vào ngày mai ...
Trịnh Thành Tử ôm thỏ trắng lặng lẽ một lúc, đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng thỏ trắng và mỉm cười với cô một nụ cười: "Em có hối hận khi anh không để em đi ngủ không?"
"..."