Trịnh Thành Tử đứng cùng một chỗ và khẽ nhướn mày, nhìn ba cậu bạn của mình với một nụ cười.
"Cái gì, trong một thời gian lâu như vậy, những người ở ký túc xá cùng với chú đều không biết rằng thỏ trắng là bạn gái của chú cháu ư??" Trình Thơ lắng nghe một lúc trước khi tìm ra được manh mối.
"Họ thật là quá ngu ngốc mà." Trịnh Thành Tử liếc nhìn Trình Thơ, giọng cậu yếu ớt nói: "Chú đã nói với các cậu ấy lúc mới nhập học, nhưng các cậu ấy không tin điều đó."
"Chú cũng không thể đổ lỗi cho họ ..." Trình Thơ thì thầm: "Lúc đầu cháu cũng không tin điều đó ..."
"Hả? Cháu đang nói về cái gì vậy?"
"Hehehe, không có gì ..." Trình Thơ ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thành Tử với một nụ cười trên khuôn mặt. Trình Thơ lập tức đưa tay lên đầu: "Chú ơi, chú cho cháu đi ăn với mọi người với nhé!"
"..." Trịnh Thành Tử bất lực nhìn Trình Thơ và cuối cùng gật đầu.
Vì vậy.