"Đây là cháu gái của tớ, không phải em gái tớ." Trịnh Thành Tử im lặng nhìn ba người họ.
"Ôi trời, cháu gái nhỏ của cậu trông thật đáng yêu!" Cả ba chàng trai lanh lẹ miệng của mình.
"Chú ơi, chú có khỏe không?" Trình Thơ mỉm cười và nói xin chào, rồi quay sang nhìn Trịnh Thành Tử, giả vờ giận dữ: "Chú ơi, chú cũng bất công quá đi, chú đi ăn mà đưa thỏ trắng đi theo, còn cháu thì chú cố tình quên ư. "
"..."
"Quả nhiên, chú là một chàng trai thiên vị mà!" Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt thất vọng: "Từ nhỏ đến lớn, chú luôn thiên vị với thỏ trắng và đến giờ vẫn vậy."
"Sao cháu lại ở đây một mình vậy?" Trịnh Thành Tử nhìn Trình Thơ với ánh mắt khó chịu liền hỏi.
"Ồ ... đó, cháu có một người bạn cùng lớp, ừm ... một người bạn tốt, cậu ấy sẽ quay lại ngay sau kỳ nghỉ đông. Cháu đến đây để chọn một món quà cho cậu ấy." Trình Thơ lắng nghe câu hỏi của Trịnh Thành Tử rồi đột nhiên trả lời.