"Phải làm như này thì em mới có thể khắc sâu trong tâm trí được." Trịnh Thành Tử thản nhiên nhìn bộ dạng đáng thương của thỏ trắng, anh giả bộ nghiêm túc, sau đó đỡ lấy tay cô và nhẹ nhàng mở nút thắt chiếc khăn quàng đỏ và quăng ra.
Thỏ trắng mắt đỏ ngầu ngồi yên một chỗ, liếc nhìn Thành Tử với một ánh mắt đầu oán niệm, không nói một lời nào.
Trịnh Thành Tử vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc nhìn lại thỏ trắng, anh cũng không mở lời.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Thành Tử không nhịn được, bất giác bật cười, thấp giọng nói: "Sao, em không hài lòng vì việc làm của anh à ??"
"Không có… …" Thỏ trắng cúi đầu, trả lời với thanh âm rất nhỏ, mặc dù trong lòng vẫn đang ấm ức.
"Vậy tại sao lại không nói gì ?"
"… …"
Thỏ trắng cúi đầu, hai tay nắm lấy mép váy của mình, hít mũi một cái, giọng hờn trách nói: "Em cảm thấy… …anh vẫn còn xem em như một đứa trẻ… …"