Nếu như Thành Tử về sớm hơn một chút, thì thỏ trắng đã chưa đem cuốn tiểu thuyết này ra đọc, và cũng không phải mặt đối mặt với Thành Tử trong tình thế éo le này rồi??
Thỏ trắng trong lòng như đổ lệ, khuôn mặt nhăn nhó, giờ đây chỉ biết trách ông trời không thương mình thôi!!
"Mà này." Trịnh Thành Tử đưa tay chống lên thành ghế của thỏ trắng, khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt mếu máo như sắp khóc của thỏ trắng, rồi tiếp tục nói: "Anh nhớ lần trước khi em đến thăm, anh có nói với em rằng chờ khi anh kết thúc huấn luyện trở về, thì đem sách tiểu thuyết ngôn tình cho anh xem qua một chút mà, vừa vặn lúc này anh cũng không có việc gì làm, hay là em cho anh xem mấy cuốn sách đó đi."
Cái gì !?
Cả cơ thể của thỏ trắng lập tức đóng băng.