"Ha ha ha… …ca ca nước cam… …" Thỏ trắng cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thành Tử, và bật cười to thành tiếng.
Trịnh Thành Tử nhìn nụ cười ranh mãnh của thỏ trắng ngay lúc này, hơi ngẩn người ra, khuôn mặt tối sầm lại, dùng đũa gõ nhẹ vào bát của thỏ trắng, rồi nhỏ giọng nói: "Ăn, ăn cơm đi."
"Dạ !!"Thỏ trắng liên tục gật gật đầu, đôi đũa trong tay nhanh chóng gắp thức ăn vào miệng.
Kỳ thật là đến giờ này, thỏ trắng đã rất đói bụng, trước mắt là bao nhiêu đồ ăn ngon, cô không khách khí nữa mà bắt đầu ăn liên tục.
Trịnh Thành Tử một tay cầm đũa, một tay chống cằm của mình lên, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ăn ngon lành ngay trước mắt mình.
Thời gian dài như vậy không gặp, nhưng thỏ trắng vẫn không thay đổi gì nhiều, sự trẻ trung, nhí nhảnh ngây ngô của cô vẫn được bộc lộ ra bên ngoài… …