Thành phố Nam Kinh vào những ngày giữa tháng 9, thời tiết oi bức nóng nực, chả khác gì mùa hè.
Cho nên trong kí túc xá nam lúc này, khung cảnh thật hỗn loạn, người thì mặc áo ba lỗ, người mặc quần đùi cởi trần thoắt ẩn thoắt hiện.
Người mở cửa đón gia đình Trịnh Thành Tử bây giờ chỉ mặc mỗi quần xà lỏn, cậu ta hai tay mở cửa thật nhanh lẹ.
Cửa mở ra, ông Chu nhìn thấy trước mắt mình một thân thể mập mạp trắng trẻo và đồ sộ như ngọn núi Phú Sĩ, nhất thời sững cả người.
Lâm Khải nhìn thoáng một lượt những người đứng ngoài cửa, rồi gương mặt cũng bắt đầu sửng sốt, ngay sau đó là tiếng hét "Trời ơi— —" cậu ta kêu lên nghe thật thảm, dùng hai tay che ngực rồi chạy trốn vào bên trong.
Ông Chu chỉ vừa mới thấy hình ảnh chiếc quần xà lỏn với biểu tượng siêu nhân xuất hiện chớp nhoáng kèm theo tiếng hét thất thanh, và rồi nó cũng biến mất trong tích tắc.