"Em đừng nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng và an ủi cô: "Đại học Nam Kinh cách nhà chúng ta không xa, lúc nào nhớ anh em chỉ cần nói ra, cuối tuần anh sẽ chạy về với em ngay."
"Dạ !" Thỏ trắng nghĩ một lúc rồi thầm cười, cũng đúng, trường học của ca ca nước cam cách nhà mình không xa lắm, có thể về thăm cô thường xuyên hơn.
Trịnh Thành Tử nhìn vẻ mặt tươi cười của thỏ trắng một lúc, rồi chần chừ ghé sát tai cô và nói nhỏ: "Anh có cái này muốn đưa cho em."
"Cái gì vậy ạ?"
"Em cứ đứng yên ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay thôi."
Trịnh Thành Tử vừa dứt lời, liền quay người lại chạy nhanh lên lầu trên.
Để lại thỏ trắng đứng trong phòng khách một mình, khuôn mặt hết sức tò mò, cô hướng ánh mắt lên lầu chờ đợi Thành Tử.
Chỉ một lát sau, Thành Tử đã từ lầu trên đi xuống, trong tay đang nắm chặt một vật gì đó.