Thỏ trắng lúc đầu có chút giật mình, xấu hổ, từ từ hai má cô bắt đầu nóng lên.
Thỏ trắng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn tú của Thành Tử đang ở rất gần cô, đôi mắt khép lại mơ màng, hai hàng mi cong vút khẽ run run, môi của anh đang nhẹ nhàng lướt trên môi thỏ trắng, chậm rãi, từng chút một, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên một thứ cảm xúc khó tả, loại cảm xúc này như những dòng điện cứ lan dần và đi khắp cơ thể cô.
Cơ thể của Thỏ trắng đang bị đông cứng lại như có một thế lực nào đó mê hoặc cô, không thể nào cử động được.
Trịnh Thành Tử vẫn đang nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của thỏ trắng ——anh cũng đang đắm chìm trong khoái cảm.
Thỏ trắng chần chừ một lúc, rồi cũng bắt chước theo Trịnh Thành Tử, thả lỏng đầu lưỡi, bắt đầu liếm nhẹ lên bờ môi của anh.
Thành Tử vẫn còn lưu luyến vị ngọt đôi môi ấy, anh đưa lưỡi liếm nhẹ một lần nữa thì bắt gặp đầu lưỡi của thỏ trắng.