Đợi mãi đến lúc thỏ trắng thu tay về, Trịnh Thành Tử tưởng rằng mình có thể yên tâm đi ngủ, không ngờ rằng mùi hương quen thuộc trên người thỏ trắng lại xuất hiện, thậm chí nó lại ngày một gần hơn.
Ngay sau đó là hai miếng bọt biển mềm mềm đè lên lồng ngực của anh, Thành Tử kinh ngạc đôi mắt vừa mới mở ra thì liền cảm nhận được đôi môi mềm mại của thỏ trắng.
Nụ hôn nay mang theo vị ngọt của trái cây, một mùi vị quen thuộc đối với anh.
Trịnh Thành Tử vô thức đưa tay ra nắm lấy cánh tay của thỏ trắng, trợn tròn mắt nhìn cô ấy và hỏi : "Em đang làm cái gì vậy?"
"Ơ… …em… …" Thỏ trắng sửng sốt, không ngờ được rằng mình chỉ lén nhẹ nhàng hôn lên môi của Trịnh Thành Tử lại vô tình làm anh thức giấc.
"Không phải là anh đã dặn em nằm yên và không được cử động nhiều hay sao?" Trịnh Thành Tử nói với giọng hơi khàn, nhìn thỏ trắng trách nhẹ.
"Thì em chỉ hôn anh một cái thôi, có làm gì đâu… …." Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử có vẻ giận dữ liền bĩu môi nói.