"Dạ?" Thỏ trắng ngẩn người trước câu hỏi của Thành Tử, một lúc lâu sau ngập ngừng đáp: "Em…. …chuyện này em không biết… …"
"Em không hỏi mẹ à?"
"Không, em không hỏi bà ấy điều gì về người ấy cả… …" thỏ trắng giọng yếu ớt trả lời.
"Có phải em chỉ vừa mới nghe cô Mụ Mụ hỏi xong chuyện này thì đã bỏ chạy đến đây không?" Trịnh Thành Tử bất lực nhìn thỏ trắng, anh thấp giọng nói: "Sao em không hỏi cho rõ ràng, em làm như vậy khác gì làm khó cô ấy, ít ra em phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình một chút chứ?"
"Không đâu em sẽ không hỏi gì hết… …"Thỏ trắng cúi đầu, giọng rầu rĩ đáp.
"Haizzz… …thôi không sao bỏ qua chuyện đó đi… …" Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, tay xoa đầu thỏ trắng nói: "Nếu em vẫn chưa sẵn sàng đối diện với chuyện này thì tạm gác nó qua một bên, cứ từ từ mà suy nghĩ, dù sao thì hai ngày nữa chúng ta sẽ ra ngoài chơi, xem như là giải sầu một chút vậy."