Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hạ Vân Hi lại chăm chú quan sát Trịnh Thành Tử và thỏ trắng lại một lần nữa, Thành Tử vẫn nhìn thỏ trắng với ánh mắt đó, cử chỉ vẫn ân cần, vẫn cưng chiều hết mực, cô nhận ra rằng đó không thể là cử chỉ của một anh trai dành cho em gái mình được, tình cảm này là dành cho người mình yêu, tình cảm của nam nữ, còn nữa Thành Tử luôn ôm chặt thỏ trắng, anh em sao có thể đứng ôm nhau mãi không buông như vậy được.
Khi Thành Tử nhìn thỏ trắng, đôi mắt luôn ngập tràn yêu thương, mỗi khi nói chuyện luôn có một nụ cười nhẹ trên môi anh. Tình cảm mà Vân Hi đã nhìn ra được là thứ tình cảm xuất phát từ trái tim đang yêu, một thứ tình cảm mãnh liệt, vậy mà tại sao lúc trước cô lại có thể nghĩ rằng đó là tình cảm anh em chứ !?