"Ồ…Tớ…Tớ không nghĩ tới." Hạ Vân Hi giật mình bối rối.
"Ừ, thôi không sao." Địch Hạ Phong tiến tới gần Vân Hi nhận lấy áo khoác và đáp gọn.
Hạ Vân Hi vẫn chần chừ một chút, đi tới gần chỗ Thành Tử đang ngồi, khom lưng nhìn vết thương trên cánh tay, quan tâm hỏi: "Trịnh Thành Tử, cánh tay của cậu không sao chứ?"
"Không sao." Trịnh Thành Tử lạnh nhạt trả lời.
"Thật may là không bị thương ở tay phải, nếu không cậu sẽ không thể viết bài được rồi." Hạ Vân Hi nhìn vào vết thương đã được rửa sạch sẽ, không còn bụi bẩn và trông đáng sợ như lúc nãy, thở phào nhẹ nhõm nói.
"Ừ." Trịnh Thành Tử chỉ gật đầu, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Bầu không khí trong phòng y tế lúc này thật ngột ngạt, lúng túng.