Nhưng mà nghĩ lại, một nam sinh như Trịnh Thành Tử thì ai mà không thích cơ chứ?
Trong tiết trời đẹp như vậy, cậu ấy mặc sơ mi trắng, với nụ cười tỏa nắng, dịu dàng, thân hình cao gầy, đôi mắt thì trong veo, chỉ cần cậu ấy liếc nhìn một chút thôi thì cả thế giới xung quanh mình sẽ ngập tràn ánh nắng.
Cho nên cô ấy mới ngày càng thích Thành Tử, tình cảm cứ thế không ngừng lớn lên.
Hạ Vân Hi đưa mắt nhìn sang phía sân vận động náo nhiệt.
"Nhanh, nhanh! Chuyền bóng, chuyền bóng !!" Địch Hạ Phong vừa chạy vừa hét lớn về phía đồng đội của mình.
"Phòng thủ, kèm chặt cậu ta lại!!" Ở đối diện, thầy giáo thể chất cũng đang la hét khản cả giọng.
Nam sinh kia dẫn bóng, lắc người, lợi dụng thân thể nhỏ bé, luồn lách với động tác nhanh nhẹn, chớp mắt đã chuyền bóng cho Địch Hạ Phong.