" Nước Cam ca ca! Nhanh lên, cứu em"
Sau khi thấy số điện thoại của thỏ trắng gọi đến, Thành Tử đã vội nhấc máy nhưng lại chỉ nghe được tiếng kêu cứu cùng những tiếng nấc dài, khóc thút thít.
Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhanh chóng trả lời:
" Em làm sao vậy, em đang ở đâu, nói rõ anh nghe?"
Mặt Trịnh Thành Tử biến sắc, vẫn không thấy hồi âm từ đầu dây bên kia.
Trịnh Thành Tử ngồi trong lớp học mà không yên, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến lời kêu cứu của thỏ trắng.
Thành Tử quay sang Đích Hạ Phong, chần chừ một lúc, cuối cùng cầm điện thoại lên, vội vã nói: "Tớ có việc gấp cần ra ngoài, lát nữa nếu thầy tới cậu giúp tớ nói với ông ấy một tiếng nhé." "Hả? Cậu đi ngay bây giờ sao?" Đích Hạ Phong sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Thành tử đã lao vội ra cửa sau của lớp học, rồi đi mất hút.
Bên ngoài hành lang tĩnh mịch, lúc này tất cả các lớp đều đang trong giờ học.