Nước vừa sôi được một lúc, thỏ trắng liền lấy một túi trà ra khỏi tủ, rót nước nóng và pha với một ít nước lạnh, cẩn thận mang trở lại phòng Trịnh Thành Tử.
Trong khi đó Trịnh Thành Tử vẫn nằm trên giường ngủ, nhưng hôm nay cậu nằm trên giường mình khác mọi ngày, hôm nay cậu được quấn tròn trong một chiếc chăn dày nhưng dường như cậu vẫn cảm thấy được cái lạnh.
Thỏ trắng đặt chiếc ly trong tay lên đầu giường bên cạnh cô và cởi giày của mình, cẩn thận leo lên giường, dung tay vẫy trước mắt Trịnh Thành Tử rồi kêu lên: "Ca ca nước cam, ca ca nước cam ơi..."
Trong giấc mơ, Trịnh Thành Tử đang mơ cậu đi dạo trong một đêm tối vắng vẻ. Có lẽ vì cơn sốt, Trịnh Thành Tử cảm thấy mình rất lạnh. Ngay cả khi được quấn trong chăn, cậu vẫn cảm thấy lạnh. Một bóng tối đang kéo dài vô tận, với một cái miệng lớn mở ra và muốn nuốt chửng cậu.
Trong giấc mơ này, có lẽ Trịnh Thành Tử biết rằng mình đang mơ, nhưng cậu không thể thoát khỏi giấc ngủ.