"Chuyện gì vậy ..." Trịnh Thành Tử hơi nhăn cặp lông mày thanh tú và nhìn thỏ trắng, rồi cậu quan tâm: "Làm thế nào mà em đi khập khiễng ??"
"Ồ ... đừng nhắc đến nó ..." Thỏ trắng ngồi xuống trên chiếc giường lớn của Trịnh Thành Tử, và khuôn mặt cô gần như sắp khóc. Thỏ trắng nói với Trịnh Thành Tử: "Mấy hôm nay em đang tập xe đạp để tự đi học nhưng ... số lần em ngã chắc lên đến vài lần trong một ngày. Đặc biệt, chiều nay em không biết có ai đó đã đào hố trong xóm mình để chôn cáp. Em đã không chú ý đến nó và em đã tự ngã vào hố. "
"Ồ ..." Trịnh Thành Tử không nhịn được cười.
"..." Thỏ trắng ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt lạ lùng.
Trịnh Thành Tử từ từ đứng dậy khỏi bàn và đi đến giường. Cậu ngồi xuống và đưa tay vuốt nhẹ đầu đầy thỏ trắng. Cậu mỉm cười và hỏi: "Em đau ở đâu ??"