"Em dậy rồi ư?" Sách Thất Tịch vẫn đang ngủ, nhưng ngón tay anh đột nhiên cảm thấy có sự chuyển động nên anh mở mắt ra.
"Ừm ..." Trình Thơ nhìn Sách Thất Tịch có chút bối rối, rồi nhìn xuống đôi bàn tay mà hai người nắm lấy nhau, giọng Trình Thơ yếu ớt khi nói: "Chúng ta ... đã nắm tay nhau tối qua?"
"Đúng vậy." Sách Thất Tịch khẽ mỉm cười, với một chút trầm thấp trong giọng nói: "Khi anh thức dậy vào ban đêm, em vẫn không buông tay anh ra."
"..." Trình Thơ chớp mắt với Sách Thất Tịch cố gắng đánh giá sự thật của câu này qua biểu hiện của anh ta.
Nhưng Sách Thất Tịch chỉ mỉm cười ở khóe môi và nhìn Trình Thơ với sự trìu mến.
Trình Thơ đỏ mặt khó chịu, sau đó chuyển chủ đề và nói: "Không phải là anh nói sẽ đi lên núi để ngắm mặt trời mọc hôm nay, bây giờ ... có vẻ như bầu trời đã sáng."