Hai mươi phút sau, khi Sách Thất Tịch trở về phòng, anh thấy Trình Thơ đang ngồi trước gương, cầm máy sấy tóc và thổi mái tóc ướt của mình.
"Em tắm sạch chưa?" Sách Thất Tịch hỏi khi đóng cửa lại.
"Ừm." Khuôn mặt của Trình Thơ không biết là do ngại ngùng hay vì cô vừa mới tắm xong nên trông đỏ mặt.
"Vậy thì anh sẽ đi tắm." Sách Thất Tịch khẽ mỉm cười, bước đến giường và bắt đầu cởi áo khoác.
"Đợi đã !!" Trình Thơ nhanh chóng đứng dậy vì sốc, với mái tóc ướt vẫn rơi những giọt nước trên mặt và nói với Sách Thất Tịch: "Cái gì ... em ... hãy để em ra ngoài."
"Không cần." Sách Thất Tịch nhìn Trình Thơ với một ánh mắt bình tĩnh, với một nụ cười nhẹ trong giọng nói: "Anh không phiền khi em nhìn anh."
"..."
Cái nhìn trên khuôn mặt của Trình Thơ đột nhiên trở nên phức tạp.
Đây chẳng phải là một câu hỏi của tâm trí ư!
Sách Thất Tịch có chắc là khi Trình Thơ ở trong căn phòng này thì anh có thể yên tâm tắm ư?