"Mua một cuộn len!" Trình Thơ xạm mặt đi khi nhìn Sách Thất Tịch, thầm nghĩ trong long: "Ai nói là đưa anh về nhà em chứ! Em làm gì hứa với bố em chứ ?"
"Len ư?" Sách Thất Tịch hơi sững người, rồi nhìn Trình Thơ bối rối, giọng anh ngập ngừng hỏi: "Không lẽ bố em muốn đan áo len à?"
"..."
"..."
Trình Thơ dường như không nói nên lời, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Sách Thất Tịch.
Sách Thất Tịch thấy rằng Trình Thơ không nói, vì vậy anh cũng không nói, nhưng Sách Thất Tịch nhìn Trình Thơ với những dấu hỏi trong đầu.
Bình tĩnh, bình tĩnh! !!
Trình Thơ, em phải bình tĩnh! !!
Trình Thơ âm thầm tự ám chỉ mình vài lần trong lòng, rồi mỉm cười ngọt ngào với Sách Thất Tịch: "Ý em là, anh không phải mua bất cứ thứ gì, dù sao em cũng không hứa sẽ đưa anh về nhà!"
"Ồ ..." Sách Thất Tịch mỉm cười, trao cho Trình Thơ một cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi gật đầu.