"Uh... nhưng..." Trình Thơ nhìn Sách Thất Tịch chằm chằm với vẻ mặt sững sờ. "Vậy thì sao anh cần phải chuyển đến nơi mà em đang sống?"
"Đó là những gì anh đã hứa với em sẽ đưa em đi làm mỗi ngày?" Đôi mắt sâu thẳm của Sách Thất Tịch nhìn thẳng vào Trình Thơ, không để vẻ mặt của anh thay đổi.
"Nhưng điều đó không tốt ..." Trình Thơ nhún đầu, cố gắng suy nghĩ trong lòng mình cách từ chối nhẹ nhàng.
"Em không có quyền từ chối." Sách Thất Tịch liếc nhìn Trình Thơ với ánh mắt yếu ớt.
"Tại sao chứ?" Trình Thơ nhìn chằm chằm vào đôi má đẹp trai của Sách Thất Tịch rồi nói thầm: "Anh vừa nói rằng em có quyền lựa chọn mà?"
"Ý anh là em có quyền chọn anh nhưng em không có quyền từ chối anh." Đôi môi của Sách Thất Tịch gợn lên một vòng cung tuyệt đẹp, và giọng anh ta nhàn nhã: "Em có hiểu không?"
"..." Trình Thơ nhìn chằm chằm vào Sách Thất Tịch với đôi mắt tròn và nhìn anh ta một lúc lâu trước khi mím môi: "Anh thật quá xấu hổ!?"