"Có vẻ như công ty của chú em vẫn rất mạnh." Trình Thơ chống cằm bằng một ngón tay, và nhìn Sách Thất Tịch với một dấu hiệu chế giễu.
"Tất nhiên rồi." Sách Thất Tịch mỉm cười bình tĩnh.
Nụ cười trên khuôn mặt của Trình Thơ đột nhiên trở nên sáng hơn: "Nếu vậy thì em vừa giúp anh một việc đấy."
"Vâng, có vẻ như anh phải mời em ăn một bữa ăn ngon vào ngày mai để trả ơn lòng tốt của em." Sách Thất Tịch nói với một nụ cười và giọng nói anh ta khá nhỏ.
"Hai chúng ta cứ mời qua lại nhau như thế này thì em chẳng thấy thú vị gì cả? Khi nào thì xong lượt mời của hai đứa chứ?" Trình Thơ lắc đầu và nói với cảm xúc.
"Điều gì trong xã hội này khiến em nợ lòng tốt của anh và cũng tương tự anh nợ em lòng tốt của em, vì vậy chắc chắn sẽ có một sự kết nối. Nếu không thì không ai nợ ai cả." Sách Thất Tịch nhìn thẳng vào Trình Thơ và nói chậm rãi.