"Vâng ạ ..." thỏ trắng gật đầu, rồi nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử với đôi mắt to tròn và nhìn trong một lúc lâu, đột nhiên thỏ trắng lại đưa bàn tay của mình ôm quanh cổ của ca ca nước cam, khiến đôi má của Trịnh Thành Tử ửng hồng: "Ca ca nước cam, đối với em thì anh tuyệt vời nhất ..."
Má thỏ trắng khá mềm mại và ấm áp, và mái tóc bồng bềnh của cô rơi xuống cổ Trịnh Thành Tử, khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.
Trịnh Thành Tử mỉm cười rồi đưa tay ra và chạm vào đầu cô: "Có phải vì em thích anh nhất, nên em sẽ cảm thấy những gì mà anh nói đều đúng?"
. "Ah ... thì giống như đoạn nãy ca ca nước cam đã nói với em " thỏ trắng nghĩ cẩn thận lại câu nói của Trịnh Thành Tử: "Anh thấy đấy, từ nhỏ đến rất lớn em đều nghe lời của anh mà."
"Em có chắc không ??" Trịnh Thành Tử nhìn cô với ánh mắt hài hước: "Tại sao anh kêu em ngủ một mình thì em lại không nghe lời của anh chứ?"