"Tôi cứu cô, đáng lẽ ra cô phải cảm ơn tôi mới đúng." Đoạn Băng buông lỏng tay, than, "Cô ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, còn sỉ nhục tôi, cô không thấy mình thật vong ân bội nghĩa sao?"
"Tôi chẳng cần anh giải vây giúp." William Phỉ Nhi nhìn anh ta như nhìn một kẻ não tàn, "Là anh tự ra tay, liên quan gì đến tôi?"
Đoạn Băng nhướng mày, anh ta từ bé đến giờ chưa từng đạp phải một cái đinh như vậy, tất cả những phụ nữ khác thấy anh ta đều rất nhiệt tình, sấn sổ lấy lòng anh ta, không ngờ cô gái trước mặt lại hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
"Phỉ Nhi, đừng như vậy." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng kéo kéo William Phỉ Nhi.
"Được rồi." William Phỉ Nhi sửa lại lời, "Mặc kệ thế nào, vừa rồi cũng cảm ơn anh."
"Nghe được một câu cảm ơn của cô thật đúng là không dễ dàng." Đoạn Băng mím môi cười, "Không cần vì vơ đũa cả nắm, vấn đề của đạo diễn Mã chính là vấn đề của riêng ông ta, không liên quan đến tôi."