Triệu Quân chán ghét cau mày, đang muốn rời đi, người phụ nữ kia đột nhiên nói: "Đạo diễn, anh thật mạnh mẽ a, a. . . . ."
Giọng này. . .hình như hơi quen quen.
Triệu Quân dừng một chút, cẩn thận nghĩ lại, nhưng không thể nhớ được là ai.
"Triệu Quân!" Lúc này, Lam Thiên Vũ và William Phỉ Nhi đi tới, "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Triệu Quân gật đầu, đi cùng các cô.
"A ~~~~" Tiếng rên rỉ trong phòng lại vang lên, "Đạo diễn, anh thật xấu xa, nhẹ chút, nhẹ chút. . . . . ."
Lam Thiên Vũ bỗng dừng lại bước chân, kinh ngạc mở to mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, giọng này. . . . . .Rất quen thuộc, chẳng lẽ là cô ta?"
"Ha ha, thì ra vừa nãy anh trốn ở đây nghe lén?" William Phỉ Nhi trêu Triệu Quân.
"Không không, tôi không nghe lén." Triệu Quân liên tục lắc đầu.
"Không có mới là lạ, anh xem mặt anh đỏ lên rồi kìa." William Phỉ Nhi cười xấu xa trêu ghẹo.
"Tôi. . . . ."